Mình thích tháng 3 nhất trong năm, sinh nhật mình là tháng 3 mà. Nhưng tháng 3 năm nay thì không đẹp chút nào, vì mình không vui. Biết bao thứ chuyện xảy ra, toàn chuyện vặt nhưng nó dày vò mình suốt từ đầu tháng, làm mình không ngóc đầu lên được. Bắt đầu từ chuyện vặt gia đình cho đến chuyện công việc. Mình đã mệt đến độ không thiết tha gì nữa. Mà mình cũng không biết làm cách nào để thay đổi điều này nên mình đành viết ra vài dòng, để bày tỏ mong muốn rằng mình sẽ gặp được nhiều may mắn hơn một chút, mình sẽ đỡ áp lực hơn một chút và cuộc sống của mình sẽ dễ thở hơn một chút. Quan trọng nhất là mình sẽ mạnh mẽ hơn thật nhiều. Mạnh mẽ ở đây là kiểu đủ để bỏ lại tất cả những chuyện không hay mà bản thân đã trải qua, không dày vò hay dằn vặt mãi về nó nữa. Mạnh mẽ để khi nghe những lời phê bình thì bản thân tự cho đó là động lực để thay đổi, chứ không mãi u ám về câu nói đó. Để rồi khi môi nở nụ cười thì toàn bộ tâm trí đều là câu chuyện khiến mình bật cười, khi hít vào thật sâu rồi
Đây là mình khi tầm 6,7 tuổi. sau hơn 15 năm ngồi nhớ lại viết những cái này mà vẫn thấy hề hước. 1. Hồi đấy còn bé, lúc đến giáng sinh, mẹ t ôi đã n ói với chị em t ôi là nếu treo tất ngoài cửa sổ rồi để mở cổng thì đêm ông già Noel ở bên kia sông sẽ sang và cho quà vào. Thế là hai chị em t ôi đã lấy hẳn tất của bố để treo lủng lẳng lên cái cửa sổ. Đến sáng hôm sau thì có quà thật, m ột c ái tất có bim bim, m ột tất có đậu phộng, đúng với nguyện vọng của hai chị em. Hồi đấy t ôi đi khoe cả xóm, t ôi còn mang cả đến lớp khoe, rồi đi tuyên truyền bí kíp. M ã i sau đấy đến năm lớp 11 t ôi mới biết là đấy là do mẹ t ôi mua rồi bỏ vào. T ôi đ ã tin tưởng vào cái gọi là ông già Noel bên kia sông đấy, t ôi biết đấy là người đóng giả thành nhưng t ôi cứ nghĩ ông í đã nhìn thấy cái tất đấy rồi cho quà vào cơ. 2. Ngày xưa hay có cái kiểu có ông ăn mày đến nhà xin gạo ấy, mẹ t ôi bảo v ới t ôi đấy là bố t ôi đến đón t ôi về, còn bắt t ôi mang gạo ra cho bố. Thề là hồi đấy t ôi